Phỉ Báng Bậc Thánh

0
33

PHỈ BÁNG BẬC THÁNH
Toàn Không

1)- TỲ KHEO CÙ BA LY:

Một thời Đức Phật ngự tại vườn Cấp Cô Độc, nước Xá Vệ, lúc ấyTỳ Kheo
Cù Ba Ly (có sách dịch là Cù Ca Lê) đến chỗ đức Phật cúi đầu lễ Phật rồi thưa:

– Thưa Thế Tôn, hai Tỳ Kheo Xá Lợi PhấtMục
Kiền Liên
tạo các ác hạnh, làm các việc ác.

Đức Phật nghe rồi bảo Tỳ Kheo Cù Ba Ly:

– Chớ nói thế, Thầy hãy phát tâm vui vẻ đối
với Như Lai, Tỳ Kheo Xá Lợi PhấtMục Kiền Liên làm việc thuần thiện, không
có điều ác.

Tỳ
Kheo
Cù Ba Ly nói lần thứ hai cũng như thế và đức Phật cũng trả lời như thế,
lần thứ ba Tỳ Kheo Cù Ba Ly bạch Phật:

Như Lai nói thật, không có hư dối, nhưng Tỳ
Kheo
Xá Lợi PhấtMục Kiền Liên việc làm rất ác, không có gốc lành.

Đức Phật bảo:

– Thầy là người ngu si, chẳng tin lời Như Lai
mới nói Tỳ Kheo Xá Lợi PhấtMục Kiền Liên việc làm rất ác, không có gốc
lành; nay Thầy tạo ác khẩu này, không lâu sẽ chịu quả báo.

Lúc ấy, Tỳ Kheo Cù Ba Ly cúi đầu lễ Phật rồi lui đi; không bao lâu sau
thân mọc mụn nhọt, trước nhỏ như hạt cải, sau lớn dần bằng hạt đậu, hột ngô,
rồi to dần bằng đầu ngón tay ngón chân cái, tới bằng quả đào, bằng nắm tay. Máu
mủ
chảy ra, đau đớn khổ sở rên rỉ “nóng quá, nóng quá!” kêu than đau đớn cho
tới khi chết!

Đêm ấy có 2 vị Trời đến chỗ đức Phật cúi đầu lễ Phật, rồi vị thứ nhất
thưa:

Cù Ba Ly đã chết rồi.

Vị
thứ hai nói:

Cù Ba ly chết rồi vào địa ngục.

Tôn Giả Mục Kiền Liên nghe sự việc như thế và nghe Cù Ba Ly qua đời chưa
được bao lâu, liền đến chỗ đức Phật, cúi lạy rồi bạch:

– Thưa Thế Tôn, Cù Ba Ly chết rồi sinh về
đâu?

Đức Phật nói:

– Người đó sinh trong địa ngục Hoa Sen (có
cách ghi địa ngục Bát Đàm Ma).

Tôn Giả thưa:

– Nay con muốn đến đó giáo hóa Cù Ba Ly.

Đức Phật bảo:

– Thầy chẳng cần đến đó.

Tôn Giả Mục Kiền Liên lại thưa:

– Con muốn đến đó giáo hóa Thầy ấy.

Đức Phật im lặng không đáp; Tôn Giả Mục Kiền Liên tại chỗ ngồi liền biến
mất, từ vườn Cấp Cô Độc nước Xá Vệ liền đến đại địa ngục Hoa Sen. Ngay lúc ấy,
Tôn Giả trông thấy có tội nhân đang bị lửa đốt, lại có trăm con trâu đang cày
trên lưỡi; Tôn giả hỏi Quỷ tốt, thì được biết đó chính là Cù Ba Ly.

Tôn Giả Mục Kiền Liên ngồi kết già trong hư không, búng ngón tay làm cho
lửa tắt trâu ngừng và Cù Ba Ly tỉnh lại. Tôn Giả nói:

– Hãy nhìn đây, Cù Ba Ly.

Cu
Ba Ly ngước lên hỏi:

– Ông là ai?

Tôn Giả đáp:

Cù Ba Ly, ta là đệ tử Phật Thích Ca, tên
Mục Kiền Liên.

Lúc ấy Cù Ba Ly trông thấy Tôn Giả Mục Kiền Liên, liền thốt lên lời ác:

– Nay tôi đang bị khổ này vẫn không thoát
khỏi
thấy ông sao?


Ba
Ly vừa nói xong, lửa lại bùng lên đốt, có nghìn con trâu cày trên lưỡi; Tôn
Giả
thấy thế tăng thêm buồn rầu, sinh lòng hối hận, liền biến mất khỏi địa ngục
ấy trở về chỗ đức Phật cúi lạy xong đem nhân duyên ấy thưa lại, Ngài bảo:

– Trước Ta đã nói: “Chẳng cần đến gặp kẻ ấy”.

Rồi đức Phật nói kệ:

Người sinh ở thế
gian
,
Búa rìu từ trong
miệng,
Trở lại chém thân
mình,
Do những lời nói ác.
Đáng chê đổi thành
khen,
Đáng khen thì lại
chê,
Tội ấy sinh bởi
miệng,
Chết rơi vào địa
ngục
.

Đức Phật bảo tứ chúng:

– Hãy học ba pháp để thành tựu hạnh của mình.
Đó là: Thân làm lành, miệng nói lành, ý nghĩ lành; các Ông hãy học điều này.

LỜI BÀN:

Bài kinh ngắn trên đây nói về câu chuyện Tỳ Kheo Cù Ba Ly nói xấu hai
Tôn Giả Xá Lợi PhấtMục Kiền Liên, đức Phật bảo không phải như vậy, nhưng
Ba
Ly nhắc đi nhắc lại ba lần như thế. Cuối cùng, đức Phật bảo Tỳ Kheo Cù Ba Ly
ngu si không tin lời Phật, đã nhất quyết nói hai Tỳ Kheo Xá Lợi PhấtMục
Kiền liên
làm việc làm rất ác, không có gốc lành. Rồi đức Phật thọ ký: “Nay Thầy tạo ác khẩu, không bao lâu nữa sẽ
chịu quả báo
”.

Ngay khi đức Phật nói xong, nếu Tỳ Kheo Cù Ba Ly hiểu lời Ngài nói mà
xin sám hối thì chắc chắn đức Phật sẽ tha tội cho, nhưng vì u mê nên đã làm
thinh, chỉ lễ lạy rồi lui đi.

Một điểm cần để ýTỳ Kheo Cù Ba Ly đã không nói rõ hai Tỳ Kheo Xá Lợi
Phất
Mục Kiền Liên đã làm việc gì ác, mà chỉ nói: “việc làm rất ác, không có gốc lành”, nghĩa là Tỳ Kheo Cù Ba Ly đã
không nêu lên việc làm ác một cách cụ thể.

Sự
việc là do Cù Ba Ly thuộc nhóm Đề Bà Đạt Đa chia rẽ Tăng đoàn, mưu hại Phật,
cấu kết nhau tham lợi dưỡng của Vua A Xà Thế, bị Tôn giả Xá Lợi Phất một lần
đến cảnh cáo, và một lần khác cùng Tôn giả Mục Kiền Liên đến chỗ Đề Bà Đạt Đa
mang một số Tỳ Kheo của phe Đề Bà Đạt Đa bay lên không đi mất.

Thiết nghĩ, Tỳ Kheo Cù Ba Ly là người có tâm thù hằn vì không hiểu, cố
chấp
quan điểm của mình, nên dù có bị bệnh khổ sở đến chết cũng không làm cho
tỉnh ngộ được sự lỗi lầm; giả thử khi đang bị bệnh ung nhọt ngặt nghèo mà Tỳ
Kheo
Cù Ba Ly tỉnh mê đến xin đức Phật cho sám hối tội lỗi, thì vẫn còn cứu vãn
được vậy.

 

2) – SA DI QUÂN ĐỀ:

Bấy giờ, tại nước Ba La Nại có một Thừa Tướng rất gàu có, nhưng tới 80
tuổi mới sinh được bé trai khôi ngô tuấn tú đặt tên là Quân Đề, cha mẹ rất yêu
thương
chăm sóc đầy đủ. Đến năm Quân Đề được 10 tuổi, cha mẹ tìm đến chỗ đức
Phật Thích Ca Mâu Ni
tại núi Kỳ Xà Quật nước Ma Kiệt, khi gặp Phật, sau khi vái
lễ xong, người cha nói:

– Xin Thế Tôn cho Quân Đề được theo Ngài tu
hành
, vì tới già con mới sinh được một đứa con trai, kính mong Ngài nhận cho
Quân Đề được nhập đạo.

Đức Phật nói:

– Hay thay, hay thay Sa Di!

Đức Phật vừa nói xong, tự nhiên tóc Quân Đề rụng hết, đức Phật bảo Tôn
giả A Nan
thị giả của Ngài đưa áo Cà Sa cho, Quân Đề mặc vào tức thì; rồi Ngài
nói pháp cho Quân Đề nghe, chỉ bày dạy bảo, Sa Di Quân Đề sinh lòng vui mừng,
liền chứng đạo quả, tức thì giải thoát.

Bấy giờ, mọi người đều ngạc nhiên thắc mắc, Tôn giả A Nan Đà liền đứng
dậy
vái Phật rồi thưa:

Bạch đức Thế Tôn, Sa Di Quân Đề quá khứ làm
công đức
gì mà nay vừa được gặp Thế Tôn chẳng được bao lâu đã chứng quả, sao mau
chóng quá vậy?

Đức Phật bảo:

Sa Di Quân Đề không phải hôm nay mới tu
hành
mà được như vậy đâu, kết quả của ngày hôm nay là do đời quá khứ đã từng
cúng dường cha mẹchúng Tăng, và đã từng tu các công đức từ lâu đời rồi.

Rồi đức Phật nói tiếp: Về đời quá khứ xa xưa, sau khi đức Phật Tỳ Bà Thi
(Cách nay 91 kiếp = khoảng 6.5 tỷ năm) diệt độ, trong thời chính pháp, có một
Tỳ Kheo trẻ, thông suốt ba Tạng Kinh điển A Tỳ Đàm, Tỳ Ni, Tu Đà La. Tỳ Kheo
này có diện mạo đẹp đẽ, tiếng nói trong trẻo, thông minh, tài giỏi nên từ Vua
Quan đến nhân dân ai cũng biết và ca ngợi.

Lúc ấy, có một Tỳ Kheo già thân hình mặt mũi xấu xí, lại có giọng nói
không được tốt, nhưng thường hay tụng Kinh; một hôm, vị Sư Tam Tạng trẻ ấy,
ngẫu nhiên nghe thấy vị Sư già tụng Kinh không êm suôi tai, liền sinh tâm hủy
báng nói rằng:

“- Tiếng tụng Kinh như thế, chẳng khác nào
tiếng chó sủa.”

Vị
Sư già nghe vậy nói:

“- Sao Thầy lại hủy báng ta như vậy, Thầy có
biết ta chăng?”

Vị
Sư trẻ nói:

“- Tôi biết Ông chứ, Ông là Tỳ Kheo già Ma Ha
La trong thời chính pháp của Phật Tỳ Bà Thi, sao tôi lại không biết?”

Tỳ
Kheo
Ma Ha La nói:

“- Ta nay chỗ làm đã xong, phạm hạnh (khuôn
phép) đã lập, không còn sinh tử đời sau nữa.”

Vị
Sư trẻ nghe nói rồi sinh lòng sợ hãi; vị Sư già liền đưa cánh tay phải ra phóng
hào quang
sáng rực khắp cả. Vị Sư trẻ tức thì đảnh lễ cầu xin sám hối rằng:

“- Tôi là người ngu si không biết phân biệt
Hiền Thánh, xin cho đời sau được gặp Thánh Sư, sạch hết phiền não cũng như
Ngài.”

Tỳ
Kheo
trẻ Tam Tạng ấy vì một lời nói ác hủy báng Thánh nhân, mà sau làm thân Chó
500 kiếp; khi ấy, mọi người trong đại chúng nghe đức Phật nói thế, đều kinh
hoàng
, không ngờ lời nói ác mà độc hại đến thế; bấy giờ, ai nấy đều tự nghĩ tự
nguyện không bao giờ dám dùng lời độc ác hủy báng Thánh Hiền, Thiện nhân.

Đức Phật nói tiếp:

– Cách đây mười năm, tại khoảng giữa hai nước
Ma KiệtXá Vệ, có đoàn thương buôn đi ngang qua, người chủ thương buôn có
mang theo một con chó. Vào lúc chập tối hôm ấy, người bạn của chủ buôn có nấu
thịt để làm thức ăn cho ngày hôm sau, tới đêm, con chó ăn vụng và làm đánh đổ
hết. Sáng hôm sau họ định lấy thức ăn ấy ra ăn thì biết con chó đã ăn hết và
làm đổ tứ tung cả! Đang gặp lúc đói khát, nên họ sinh ra tức giận, liền cầm dao
chặt đứt bốn chân chó, rồi quẳng xuống hố và bỏ đi, con chó ở dưới hố đau đớn
quằn quại rên rỉ rất là thảm thiết.

Lúc ấy, Tỳ Kheo Xá Lợi Phất trong đêm dùng Thiên nhãn thấy việc như thế
ấy; hôm sau, khi khất thực xong, Tỳ Kheo Xá Lợi Phất liền đến chỗ con chó, đem
thức ăn cho nó ăn, rồi nói pháp dạy bảo. Sau khi chết, chó ấy được thoát kiếp
Chó trong 500 kiếp, làm kiếp Người; con chó ấy, nay là Sa Di Quân Đề này.

Do
lời hủy báng Thánh Hiền phải đọa lạc vào đường ác, nhưng vì ăn năn sám hối
phát nguyện nên được gặp Thánh thiện nhân là Tỳ kheo Xá Lợi Phất, thoát kiếp
Chó làm Người, được gặp Ta và giải thoát mau chóng như thế.

LỜI BÀN:

Đọc xong Kinh nói về Sa Di Quân Đề, chúng ta thấy có một điểm cần nêu
ra, đó là khi người cha của Quân Đề đến xin đức Phật chấp nhận cho Quân đề được
theo Phật học đạo, liền được Ngài hoan hỷ chấp thuận ngay, và đức Phật nói:
“Hay thay, hay thay Sa Di”. Liền lúc đó tóc của Quân Đề rụng hết, đây là một
việc lạ, khó tin, vì trái với khoa học; còn nếu chúng ta tin được thì khoa học
không thể giải thích nổi. Cũng có rất nhiều điều khoa học không thể giải thích
được như Tam Minh, Ngũ Nhãn, Lục Thông của chư vị đắc đạo, làm sao khoa học
chứng minh?

Xuyên qua hai bài Kinh trên, chúng ta thấy sự hủy báng bậc Thánh Hiền quả
cần phải để ý đề phòng cẩn thận, vì lời nói ác mà phải chịu tội vô cùng nặng
nề như thế; bởi vậy, chúng ta không nên coi nhẹ lời nói, mà phải hết sức thận
trọng
trong việc nói năng sao cho phải đạo.

Toàn
Không