Đại Mục Kiền Liên Và Ma Vương

0
30

ĐẠI MỤC-KIỀN-LIÊN VÀ MA-VƯƠNG
Toàn Không

Có một thời gian Tôn-giả Đại Mục-kiền-Liên
phụ trách trông coi việc dựng thiền-thất tại vườn Lộc-Dã; một hôm trong lúc
Tôn-giả đang đi kinh hành trên khoảng đất trống, thì Ma-Vương hóa hình nhỏ xíu chui
vào trong bụng của Tôn-giả, lúc đó Tôn-giả nghĩ rằng: “Quái lạ, hình như ta đã nuốt phải vật gì vào trong bụng? Ta nên nhập
Như-kỳ tưởng-định để nhìn vào bụng xem là vật gì?”
Nghĩ rồi, Tôn-giả đi đến
cuối đường kinh hành, bèn ngồi kiết-già nhập định mà nhìn vào bụng mình thì
thấy Ma-Vương đang ở trong đó; Tôn-giả bèn ra khỏi định, rồi nói rằng:

– Này Thiên Ma, ngươi
hãy đi ra mau, đừng sống mãi trong sự không thiện lợi không thiện ích mà ngươi
phải thác sinh vào cõi dữ chịu vô lượng khổ.

Khi ấy Ma-Vương bèn nghĩ: “Sa-môn này không thấy không biết, thế mà
lại nói như vậy, đúng là nói mò; dù Tôn-Sư ông có đại như-ý túc, có đại
oai-đức, có đại oai-thần, cũng không thể thấy mau biết lẹ như vậy, huống chi là
đệ-tử mà thấy biết mau lẹ được sao?”

Tôn-giả lại nói:

– Ta lại biết trong ý
của ngươi nghĩ rằng: “Sa-môn này không
thấy không biết, thế mà lại nói như vậy, đúng là nói mò; dù Tôn-Sư ông có đại
như-ý túc, có đại oai-đức, có đại oai-thần, cũng không thể thấy mau biết lẹ như
vậy, huống chi là đệ-tử mà thấy biết mau lẹ được sao?”

Nghe Tôn-giả nói như vậy, Ma-Vương nghĩ:
“Sa-môn này đã thấy biết ta, nên mới nói
những điều xẩy ra, và còn biết cả ý nghĩ của ta nữa; ta không ra không được”.

Rồi từ trong bụng, Ma-Vương chui lên miệng của Tôn-giả, và vọt ra hiện hình
người đứng trước mặt Tôn-giả, Tôn-giả bảo:

– Này Ma Ba-Tuần, thuở
xa xưa, vào thời đức Phật Giác-Lịch-Câu-Tuần-Đại. Lúc đó ta là đại Ma-Vương tên
Ác, ta có cô em tên là Hắc, ngươi chính là con trai của cô Hắc. Này Ma Ba-Tuần,
vì lẽ đó cho nên ngươi là cháu gọi ta bằng bác.

Ma Ba-Tuần, thuở ấy đức Phật
Giác-Lịch-Câu-Tuần-Đại có hai đại đệ-tử tên là Âm và Tưởng.

Do ý nghĩa nào một người được gọi là Âm?
Tôn-giả Âm: kiếp trước đó sống ở cõi Phạm-Thiên, có tiếng nói vang xa cả nghìn
thế giới; lại không ai có âm thanh ngang bằng, cho nên Tôn-giả ấy được đức Phật
Giác-Lịch-Câu-Tuần-Đại đặt tên là Âm.

Do ý nghĩa nào một người có tên là
Tưởng? Vì Tôn-giả Tưởng nương vào thôn-ấp mà du hành, Tôn-giả luôn luôn giữ
thân, thu nhiếp các căn, giữ vững chính niệm; Ngài thường đến chỗ vắng hoặc
dưới gốc cây trong rừng vắng, hoặc đến chỗ yên tĩnh ngồi kiết-già nhập
tưởng-tri diệt-định. Lúc ấy có vài người đi ngang qua thấy Ngài ngồi ngay như
khúc cây khô, thân thể không cử động, lá cây vướng mắc cả trên đầu cổ, họ bèn
nghĩ: “Người này ngồi chết trong rừng
vắng này, chúng ta nên làm phúc, nhặt cỏ và củi khô chất đống bao thân thể
đốt thiêu”
; họ bèn làm như vậy, xong bỏ đi.

Tôn-giả Tưởng sau một đêm, sáng hôm sau
đập tro mà ra, phủi bụi rồi du hành trở lại về thôn-ấp như thường lệ. Những
người trước kia đã gặp Tôn-giả, khi thấy Tôn-giả lại ngồi (nhập định) ở chỗ
khác, họ bèn nghĩ: “Trước kia chúng ta đã
hỏa thiêu người này rồi sao không chết mà lại ngồi tưởng ở chỗ khác này?”,

vì lẽ đó cho nên mọi người gọi Ngài là Tưởng.

Lúc ấy ta là đại Ma-Vương tên Ác nghĩ
rằng: “Sa-môn này bị trói chặt, bị tuyệt
chủng
, không gia đình con cái; Sa-môn này ngồi (thiền) đắm đuối giống như con
mèo ngồi rình bên hang chuột, mải miết say đắm; Sa-môn này đắm đuối cái gì, mục
đích
gì, mong muốn điều gì, ta chẳng biết người này từ đâu đến và sẽ đi về đâu,
ta hãy dạy bảo một số người đến phá không cho ngồi, biết đâu người này chẳng
nổi tâm giận dữ để ta dễ lợi dụng”.
Nghĩ như vậy: ta liền đi xúi giục một
số người đến chửi rủa mắng nhiếc thậm tệ, phá không cho được ngồi yên; thậm chí
một số người dùng đá ném, dùng cành cây đánh đập, làm rách áo,và gây thương
tích cho Sa-môn ấy.

Tôn-giả Tưởng, đệ-tử của Phật
Giác-Lịch-Câu-Tuần-Đại mang đầu mặt thương tích, áo rách tả tơi đi đến chỗ Phật
đang thuyết pháp; khi Ngài trông thấy học trò đi đến, Ngài bảo đại-chúng: “Đại chúng có thấy chăng? Ác Ma đã xúi giục
một số người đến phá Sa-môn tinh tấn tu hành để hòng mong lợi dụng. Này chư vị
đệ-tử, hãy để tâm tương ưng với Từ tỏa khắp một phương, thành tựu an trụ. Cũng
vậy, hai, ba, bốn cho đến mười phương, không oán hận, không si mê não hại, rộng
lớn bao la. Trải khắp tất cả thế-gian, tất cả thời gian, thành tựu an trụ; tâm
tương ưng với Bi, Hỷ, và Xả cũng như vậy, với tâm như thế khiến ác Ma không thể
lợi dụng được”.

Vì vậy ta không thể lợi dụng được, ta
lại nghĩ: “Bằng phương pháp ấy vô hiệu
quả, ta phải dùng cách khác, làm cho tâng bốc tâm của các Sa-môn, biết đâu họ
chẳng nổi tà tâm để ta dễ dàng lợi dụng”.
Nghĩ vậy, ta bèn đi xúi giục một
số con gái đẹp đến lễ bái hầu hạ Sa-môn.

Các Sa-môn sau khi được các người con
gái đẹp lễ bái cúng dường v.v.. rồi, họ đi đến chỗ Phật Giác-Lịch-Câu-Tuần-Đại.
Ngài bảo các đệ-tử: “Đại chúng thấy chăng?
Ác Ma xúi giục các người con gái đến lễ bái, hầu hạ và cúng dường, ác Ma lại
còn xúi những người con gái đánh mắt đưa tình, nũng nịu, õng ẹo trước Sa-môn,
để mong Sa-môn nổi dục tâm hòng dễ dàng lợi dụng. Này các đệ-tử, hãy quán sát
các hành là vô thường không bền, các pháp thịnh suy không chắc chắn như bọt
nước, như cơn gió thoảng; hãy quán các pháp là không thật như ánh trăng đáy
nước, như bóng trong gương. Hãy quán thân là ô uế dơ bẩn thối tha ghê tởm, quán
vô dục, quán ly xả, quán đoạn diệt tất cả mọi thứ để cho ác Ma không thể lợi
dụng
được”.

Này Ba-Tuần, vì thế ta không thể làm gì
được Tôn-giả Tưởng, nên bấy giờ ta hóa hình làm một đứa trẻ, tay cầm cây gậy
đứng bên đường. Khi đức Phật Giác-Lịch-Câu-Tuần-Đại đi khất thực ngang qua, có
Tôn-giả Âm đi theo phiá sau. Ta thấy thế, bèn đánh Tôn-giả Âm một gậy, làm vỡ
đầu, và máu chảy ướt cả mặt. Tôn-giả Âm bị đánh bể đầu chảy máu, vẫn đi theo
sau đức Phật như bóng với hình, không rời xa, cũng không kêu than nói năng chi
cả.

Sau một lúc, đức Phật xoay nhìn về phiá
sau bên phải như cái nhìn của một voi chúa không sợ hãi, không giận dữ, và quán
sát
. Ngài nhìn thấy Tôn-giả Âm đầu bị chảy máu ướt đỏ cả mặt, bèn nói: “Ác Ma thật hung ác này có đại oai lực, ác
Ma
này không biết đủ”;
Ngài vừa nói dứt, thì ngay lúc đó, như tên bắn, chớp
nhoáng
, ta liền bị đọa vào đại Địa-ngục Vô-Khuyết.

Trong Địa-ngục Vô-Khuyết có Qủy-ngục đến
chỗ ta và nói: “Ngươi nên biết nếu đinh
hiệp đinh (đinh sắt 100 cái mà đóng vào thân thể) phải mãn hạn một trăm năm”

(bằng 100,000 năm thế-gian).

Ma Ba-Tuần nghe nói như vậy, trong lòng
hết sức rúng động, sợ khủng khiếp, bèn biến mất.,.

Toàn
Không