Trước khi diệt độ, Đức Phật đã ban bố những di huấn quan trọng cho các đệ tử về sau nương tựa tu hành. Dĩ nhiên nương tựa Pháp và Luật để thẳng tiến đến các Thánh quả giải thoát là tối cần nhưng không phải ai cũng làm được điều ấy. Để gieo trồng phước duyên với Phật và Thánh chúng, hàng đệ tử luôn tâm thành hướng vọng về bốn Thánh tích, tưởng nhớ đến nơi Phật đản sinh, nơi Phật thành đạo, nơi Phật chuyển pháp luân và nơi Phật nhập Niết-bàn.
Không chỉ tưởng nhớ đến Thánh tích mà hàng đệ tử còn “hoan hỷ muốn thấy, nhớ mãi không quên, sanh tâm luyến mộ”. Tiếp tục nuôi dưỡng thiện tâm ấy cho đến ngày được đặt chân lên đất Phật, phủ phục trước Thánh địa linh thiêng, tâm xúc động nghẹn ngào, nghe ra pháp âm của Phật như vẫn còn đồng vọng. Chiêm bái Phật tích với lòng dâng trào xúc động, với tâm thành kính cúng dường, bằng sự phát nguyện nỗ lực tu tập là nhân của phước báo thù thắng cõi trời.
“Một thời Phật ở trong núi Kỳ-xà-quật, thành La-duyệt cùng với chúng Đại Tỳ-kheo.
– Thế Tôn, hiện nay các Sa-môn khắp bốn phương, gồm những vị kỳ cựu đa văn, thấu hiểu kinh luật, đức hạnh thanh cao, thường đến bái yết Phật, nhân đó con được lễ kính và gần gũi hỏi han. Nhưng sau khi Phật diệt độ rồi, họ không đến nữa, con không còn biết hỏi ai nữa, làm sao?
Thế nên, nghĩ đến Đức Phật, ngoài việc niệm ân đức Phật bảo (Nam-mô Như Lai, Ứng cúng, Chánh biến tri, Minh hạnh túc, Thiện thệ, Thế gian giải, Vô thượng sĩ, Điều ngự trượng phu, Thiên nhơn sư, Phật, Thế Tôn), chúng ta luôn nghĩ tưởng đến Thánh tích với các đặc điểm “khi Phật giáng sinh có những công đức như thế, khi Phật đắc đạo có những thần thông như thế, khi Phật chuyển Pháp luân có những sự hóa độ như thế, khi Phật diệt độ có những lời di huấn như thế” để khắc sâu niềm tịnh tín.