Một
hôm, trong lúc đức Phật ngồi tĩnh tọa trong rừng cùng với các vị thầy xuất gia, bỗng có một bác nông dân từ xa hối hả chạy tới và hỏi dồn: “Các thầy tu ơi, các thầy thấy đàn bò mười hai con của tôi đi ngang qua đây không?”. Đức Phậtim lặng vài giây rồi từ tốn đáp: “Chúng tôi ngồi đây từ trưa tới giờ nhưng không thấy con bò nào đi ngang qua cả. Đâu bác
thử tìm phía bên kia xem”. Bác nông dânthất vọng quay đi và dậm chân than khóc: “Trời ơi! Mới vừa thất bát mấy sào mè, bây giờ mà mất luôn cả đàn bò thì chắc tiêu tán hết sản nghiệp. Làm sao tôi sống được đây!”. Đợi bác nông dân đi khuất, đức Phật nhìn sang các học trò rồi khẽ
nói: “Chúng ta đâu có con bò nào để mất, phải không?”.
Đức
Phật muốn nhắc nhở các học trò đang sống trong một điều kiện rất thuận lợi để phát triển tâm linh – một môi trường không bị quấy nhiễu bởi những thành bại, được mất, khen chê – thì hãy cố gắng trân quý giữ gìn. Không thành côngtâm linh trong điều kiện như thế là một lỗi lớn. Vì các
vị xuất gia ấy luôn được tiếp nhận sự hỗ trợ của bá tánh từ thực phẩm, thuốc men, y phục, đến cả niềm tin yêu nữa. Không phải vì họ không đủ khả năng để tự nuôi sống bản thân. Chỉ vì họ muốn dành hết thời gian và năng lực để tập trung phát triển thiền định, để đạt tới hiểu biết và tinh thương rộng lớn. Vả lại, tránh xa thế giớivật chất mà nhún mình trước kẻ khác khi xin ăn là một phép luyện tập rất quan trọng. Ý niệm về
“tôi” và “của tôi” luôn được soi thủng, thay vào đó là sự giác ngộ về tính liên kết chập chùng giữa vạn vật trên thế gian này trong bản thểvô
ngã, để từ đó có thể yêu thương hết cả muôn loài.
Tuy buông xảvật chất chỉ là một phần trong hành trang của một vì thầy tâm linh, nhưng đó cũng là một hành động rất can đảm. Nhìn lại, ta thấy dường như mình luôn bám chặt vào vật chất, ngay cat những vật dụng thông
thường chứ đùng nói chi đến những tiện nghi cao cấp. Nhất là thời đại bây giờ con người đã phải dựa dẫm vào máy móc rất nhiều. Thử vài ngày không sử dụng tới điện thoại, không xem ti vi hay không lên mạng internet thì ta cảm thấy như thế nào? Hoặc ta đã quen ngồi xe hơi có máy
lạnh và tránh được bụi bặm, nhưng vì lý do gì đó mà ta phải dùng xe buýt thì ta có thấy khó chịu không? Hay ta đang đang sống trong điều kiệnsinh hoạt rất thoải mái, bỗng dưng bị mất việc nên mọi chi tiều đều
phải tiện tặn thì ta có thấy yên ổn không? Dĩ nhiên, rồi ta cũng sẽ quen với cách sốngthiếu thốn nếu hoàn cảnh bắt buộc. Song, muốn từ giã cảm xúc tốt để chấp nhậncảm xúc xấu, ta phải có thái độđúng đắn, ý chí
vững vàn và thời gian đủ lâu thì mới thích nghi được.
Khi
ta đã thích nghi được nếp sống ít hưởng thụ thì ta bống thấy không gian
của mình thật rộng lớn. Ta có nhiều thời gian và cảm hứng để nhìn sâu vòa mọi đối tượng hay mọi vấn đề đang xảy ra. Ta cảm nhận được nguồn năng lượng trong ta không còn bị phân tán như trước kia nữa. Dù bất đắc dĩ phải sống trong điều kiện ấy, nhưng khi trải nghiệm một thời gian thì
ta cũng nhìn nhận rằng, cuộc sống còn có những điều hết sứcmầu nhiệm mà ta chỉ tiếp xúc được với những giá trị ấy khi ta dám tránh xa hào quanghấp dẫn của vật chất. Đúng ra, tự thân của vật chất chẳng có tội tình gì, nhưng năng lựchấp dẫn của nó có khả năng đánh thức lòng tham sẵn costrong ta và rút mòn sinh lực. Biết bao bi kịchxưa nay xảy ra cũng từ uy lực của vật chất. Vì thế, các bậc thánh hiền luôn tự đặt mình
vào nếp sống“tam thường bất túc” – tức là nếp sống không được thỏa mãn đầy đủ ba nhu cầu sinh hoạt căn bản nhất của con người là ăn, mặc và ngủ. Càng bớt nắm bắt và dựa dẫm vào điều kiện bên ngoài thì ta càng nuôi dưỡng và phát huy giá trị bên trong. Đó là nguyên tắc rất tự nhiên. Còn nếu ta cứ loay hoay mãu với cái tầm thường thì thắc chắc sẽ lạc mất cái phi thường.
Dù không có ý muốntrở thành bậc thánh hiền, nhưng ta cũng nên học tập theo lối sốngtrí thức ấy để nâng cao phẩm chất đời sốngtâm hồn. Có thể con thuyền của ta không thể tiến về phía trước được là vì nó quá nặng nè, đầy khẳm. Muốn giải cứu nó, ta phải can đảm bỏ bớt vài thùng hàng to lớn xuống biển, dù những thùng hàng ấy rất quý giá. Buông xả chỉ trở thành phép thực tập bổ ích khi nó đứng giữa sự tranh đấu của thói quen yêu thích và thái độ không bám víu,
chứ không phải vì không cần nữa nên ta mới buông xả. Điều kỳ lạ là càng buông xả ta càng thấy nhẹ nhõm và bình an hơn. Nó hoàn toàn khác với thói quen càng tích góp thì càng mệt mỏi và lo lắng. Hơn nữa, xung quanh
còn biết bao người khốn khổ, nên buông xả bớt tài sản của mình là cơ hội để ta thể hiện tình nhân ái.
Tiện nghitinh thần
Ta
thương dễ nhận ra sự hấp dẫn của tiện nghi vật chất, nhưng lại ít phát hiện ra sức “gây nghiện” của tiện nghitinh thần. Có khi ta lái xe vượt hằng chụ dặm đượng xa đến nhà một người bạn, chỉ để mong họ công nhận hay khen ngọi tác phẩm của mình. Nếu lỡ bị người ấy thẳng thừng chê bai,
không tiếc lời phán xét, thì ta bất mãn và chán nản ngay. Cũng có khi ta lại tìm mọi phương cách, kể cả những mánh khóe hay kỹ xảo giả tạo để được mọi người chú ý và nể phục. Nhưng khi bỗng dưng bị kẻ xấu đặt điều vu khống trên báo chí, hay phanh phui những chuyện đời tư, thì ta lại dễ
dàng sụp đổ tinh thần hoặc tìm cách trả đũa cho bằng được. Ta cho rằng tất cả những phản ứng ấy đều rất tự nhiên vì đó là bản năng tự vệ cần thiết của con người. Tuy nhiên, ta đã quên rằng mình đang vươn tới giá trịchân thật của hạnh phúc thì không thể ôm giữ khư khưbản năngcũ kỹ.
Những tiện nghi kia tuy đem lại sự thỏa mãn, nhưng chúng sẽ đánh thức khối phiền não trong ta.
Công nhận, khen ngọi, kính trọng hay thương yêu đều đem tới cảm xúc rất hấp dẫn, ai mà không thích. Nhưng
nếu ta thích nó tức là ta không thích những thứ tạo ra cảm xúc tệ hại như phủ nhận, chê bai, khinh miệt hay ghét bỏ. Trong khi bản chất của cuộc sống vốn biến chuyển không ngừng, không có bất cứ sự vật hay sự việc nào giữ mại một trạng thái. Những điều ta yêu thích mà đạt được ắt sẽ khiên ta nghiện ngập, còn nếu khôngđạt được thì lại khiến ta khổ sở.
Cho nên, cố gắng nắm bắt những thứ mình thích, đó không phải thái độ không ngon. Ta sẽ kiệt sức.
Thí dụ, khi ta muốn mở lòng ta
giúp đỡ một người nào đó, nhưng ta bị dội lại ngay bởi thái độ bất cần hay vô phép của họ. Nếu ta buông xả được đòi hỏi nhỏ nhen ấy, thu gọn những điều kiệnthỏa mãn cái tôi để chỉ một lòng hướng tới giúp đỡ thôi thì sự hiến tặng mới xảy ra thật sự. Cả người cho và người nhận đều được lợi ích thật sự. Đặc biệt, một khi đã buông xả được tâm tham cầu, ta sẽ bước lên một cung bậc cao hơn của tâm thức. Cũng như khi người kia xúc phạm, làm ta tổn thương, tức là họ đã nợ ta một cảm xúc xấu. Theo quy luật cân bằng cảm xúc thì người ấy phải chấp nhận bị ta trả lại một cảm xúc xấu bằng một hành động tương xứng nào đó. Nhưng ta đã chấp nhậnbuông xả, chấp nhận thu thiệt, cũng tức là ta đã chấp nhận “biếu không” cho kẻ ấy món nợ cảm xúc. Thật ra, trước sau gì thì vũ truh cũng sẽ rút lạinăng lượng của kẻ ấy và chuyển thành năng lượng khác bù đắp cho ta. Cho nên, tuy ta thật lòng buông xả nhưng phần nhận lại đôi khi còn nhiều
hơn.
Đáng được nể trọng nhưng ta không thấy tự hào và coi
thường kẻ khác, vì ý thức được ai cũng có những cái hay cái đẹp. Đáng được khen ngọi nhưng ta luôn ý thứcthành quả này là nhờ sự trợ giúp của
rất nhiều bào tay nên luôn nhún nhường. Đáng được thương yêu nhưng ta luôn ý thức đây là sự may mắn, nên cố gắnggiới hạn sự đòi hỏi và chiếm
hữu. Tự biết giới hạn mình trước mọi sự hưởng thụ, dù sự hưởng thụ ấy xứng đáng với những cống hiến của mình thì đó là thái độ của bậc trí. Ngoài ra, thực tập buông cả còn giúp ta phóng thích được những năng lượng xấu đang tàn phá trong tâm, bảo vệ được những hạt mầm thánh thiện.
Qua đó, ta sẽ giữ được cơ chế tâm thức của mình luôn vận hành thuận chiều vũ trụ, xóa bỏ được ranh giới chia cắt phân biệt hay đối nghịch giữa những cá thểvới nhau. Nhờ thế mà sự tồn tại của ta giữa cuộc đời này chắc chắn sẽ được an ổn lâu bền.
Buông xảtiện nghi vật chât đã khó thì buông xảtiện nghitinh thần sẽ còn khó hơn gấp bội lần. Tuy nhiên, cái nào khó mà ta buông xả được thì ta sẽ nhận lại khoảng không giantự dothênh thang trong tâm hồn. Để có thể làm được những điều ấy, ta phải thực tậpbuông xả từ những cố chấp hay toan tính nhỏ nhen luôn xảy ra trong đời sống. Tập theo dõi tâm mình một cách tự nhiên mà không kèm thái độ phán xét hay áp đặt nó phải sơm thuần phục như ý ta. Dù biết mình chưa thật sự buông xả, nhưng hiểu rõnguyên do và
không ngừng quan sát tiến trình ấy thì sẽ có một ngày ta cũng vượt qua được nó.
Buông xả những tiện nghitinh thần cũng chính là thả những “con bò” yêu quý của ta. Vì đó là những “con bò” không có hình
tướngrõ ràng, nên ta rất dễ lầm tưởng là mình đã hoàn toàn “vô sản”. Vậy ta cần phải nhờ những người thân tín hay đoàn thể chân thànhsoi sáng để giúp ta biết mình đang mắc kẹt vào nhưng “con bò” nào. Nếu có mười hai con bò thì ta sẽ có mười hai nỗi lo; nếu có năm con bò thì có năm nỗi lo; nếu chỉ có một con bò thi ta chỉ có một nỗi lo. Tất nhiên, ta chỉ chấp nhận phép loại trừ này khi ta đang đứng trước sự chọn lựa giữa thói quen hưởng thụ và buông xả để được thảnh thơi. Khi ta đã quyết địnhthực tậpbuông xảcảm xúc yêu thích của bản ngã, tức là ta đã chính thứcbước lêncon đường thảnh thoi của những bậc thánh, dù biết rằng đường hãy còn xa.
Mục đích của đạo Phật là giúp chúng sinhgiải thoát ra khỏi phiền não khổ đau để có cuộc sống an vui tự tại mà muốn đạt đếnmục đích này
thì chúng sinh phải biết buông xả. Vì thế trong Kinh Trung Bộ (Majjhima
Nikaya), Đức Phật đã tóm gọn cốt tủy của đạo Phật trong một câu thật
ngắn gọn cho những ai muốn đi trên con đườnggiải thoátgiác ngộ, đó là “Không được bám
víu vào bất cứ gì cả – Sabba
dhamma nalam abhinivesaya.” Tiếng Anh là “Nothing whatsoever should be clung to” mà Kinh Kim Cang gọi là “Ưng vô sở trụ nhi
sanh kỳ tâm” nghĩa là một khi sáu căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý) tiếp xúc với sáu trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp) phát
sinh sáu thức (nhãn thức, nhĩ
thức, tị thức, thiệt thức, thân thức, ý thức) mà tâm khôngbám víu,
không dính mắc, không chấp thủ, không khởi tâmphân biệt, tức là buông xả mọi vọng tưởng. Khi hết vọng tưởng,
thì an trụ được tâm.